Tự hào UEH - Hành trình chạm tay vào UEH

13 tháng 02 năm 2025

[Chuỗi bài Cuộc thi viết “Tự hào UEH – Tự hào Việt Nam”] Khi lần đầu nhìn thấy chiếc áo đồng phục của Đại học Kinh tế Thành phố Hồ Chí Minh (UEH), tôi không thể ngừng nghĩ về những ước mơ mình đã ấp ủ từ lâu. Một chiếc áo xanh cam cùng logo UEH, giản dị nhưng lại mang trong mình một ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Logo trên ngực trái không chỉ là biểu tượng của ngôi trường tôi yêu mến mà còn là cả một hành trình dài mà tôi đã đi qua để có thể chạm tay vào ước mơ này.

Khi tôi nhận được thông báo trúng tuyển vào UEH, niềm vui của tôi không thể diễn tả bằng lời. Đó là khoảnh khắc mà tôi đã chờ đợi suốt những năm tháng miệt mài học tập. Nhưng rồi, cuộc sống không dễ dàng như tôi tưởng. Hoàn cảnh gia đình khó khăn, tôi chỉ sống với mẹ trong căn nhà thuê nhỏ hẹp giữa thị thành phồn hoa chen chúc cùng nguồn thu nhập không ổn định, cùng lúc ấy sức khỏe mẹ lại yếu đi sau một cơn đại phẫu cùng với chi phí học đại học quá lớn khiến tôi lâm vào bế tắc. Niềm vui ngắn chẳng tày gang, tôi phải đưa ra quyết định đầy đau lòng: tạm gác lại giấc mơ học tập để tìm việc làm phụ giúp mẹ. Những ngày ấy, tôi cảm thấy bất lực và đau đớn khi phải rời xa ngôi trường mà tôi luôn đã mơ ước từ khi học cấp 2.

Dù vậy, trái tim tôi không thể chấp nhận từ bỏ. Sau hai năm, tôi quyết định trở lại với giấc mơ chưa hoàn thành, mặc cho cuộc sống vẫn còn nhiều vấp ngã. Tôi quyết tâm thi lại vào UEH, tôi không chỉ học để vượt qua kỳ thi, mà còn để chứng minh cho bản thân và cuộc sống rằng tôi có thể làm được, tôi có thể tự quyết định cuộc đời mình! Những đêm thức khuya sau ngày dài làm việc mệt mỏi, những buổi sáng tinh mơ tranh thủ dậy sớm, tôi tự nhủ với mình rằng nếu không chiến đấu hết mình, tôi sẽ không bao giờ có thể chạm tay tới ước mơ của mình - UEH.

Cuối cùng, tháng 9 năm 2023, có một cô bé không ngừng rơi những giọt nước mắt hạnh phúc. Đó không chỉ là niềm hạnh phúc khi ước mơ thành hiện thực, mà còn vì tôi biết rằng đó là sự hồi đáp to lớn nhất mà tôi có thể làm để báo đáp mẹ - người đã hy sinh rất nhiều để tôi có cơ hội này. 

Khi quay lại học tại UEH, tôi không khỏi cảm thấy mình là một người "đi sau". Vốn dĩ, tôi đã phải tạm ngừng học hai năm vì hoàn cảnh gia đình, vì vậy khi trở lại, tôi cảm giác mình như một người ngoài cuộc. Môi trường học tập tại UEH năng động, đa dạng và rất trẻ, khiến tôi đôi khi cảm thấy mình hụt hẫng. Lứa sinh viên đồng trang lứa của tôi đã tiến bộ và trưởng thành rất nhiều, trong khi tôi chỉ mới bắt đầu lại từ con số không. Thế nhưng, tôi quyết không để sự mặc cảm tuổi tác làm chùn bước.

Tôi đã quyết tâm hòa nhập, không để những sự khác biệt về tuổi tác cản trở sự trưởng thành của mình. Bắt đầu từ những bước đi nhỏ, tôi dần tìm thấy niềm vui trong việc học lại, hòa nhập với các bạn cùng lớp, có những nhóm bạn đáng yêu cùng tiến cùng lùi và thậm chí là gắn bó với những trách nhiệm lớn lao hơn là làm lớp trưởng, trong một lớp có những bạn sinh viên trẻ tuổi hơn mình thì trọng trách này là một thử thách không nhỏ, nhưng tôi nhận ra rằng đó cũng là cơ hội để tôi phát triển và thoát khỏi vùng trời mặc cảm, u ám trước kia. Tôi đã và đang tự chữa lành cho bản thân, tìm lại được khao khát và một con người trước giờ luôn bị tôi bỏ qua - một người luôn mong muốn đóng góp cho tập thể, cho cộng đồng.

Thế rồi, điều tuyệt vời và an ủi nhất là tôi được nhận học bổng Khuyến khích học tập (KKHT) của trường, một phần thưởng xứng đáng cho những nỗ lực không ngừng nghỉ của mình. Học bổng này không chỉ giúp tôi giảm bớt gánh nặng tài chính, mà còn là nguồn động viên lớn lao, khẳng định rằng những khó khăn tôi đã vượt qua đều có giá trị. Học bổng KKHT, cùng với chiếc đồng phục này, là minh chứng cho những nỗ lực của tôi và cho cả sự tin tưởng của gia đình. Tôi không chỉ học để thành công trong sự nghiệp mà còn học để xứng đáng với những hy sinh mà gia đình đã dành cho tôi. Mỗi lần nhìn vào chiếc logo ấy, tôi nhớ về những khó khăn, những lúc tưởng chừng như không thể tiếp tục, nhưng chính những giây phút ấy đã làm tôi mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Không chỉ dừng lại ở việc học, tôi còn tham gia vào các Cuộc thi học thuật và các hoạt động ngoại khóa. Đôi khi tôi cảm thấy bản thân như là một "lão tướng" trong các cuộc thi đó, nhưng sự tự tin và khao khát học hỏi không cho phép tôi lùi bước. Tôi nhớ như in lần đầu tiên tôi tham gia một cuộc thi nhỏ trong trường. Dù không phải là cuộc thi lớn, nhưng khi tôi đứng lên nhận giải Quán quân, chạm tay tới kỷ niệm chương danh giá tôi đã không thể kìm được cảm xúc. Đó là thành quả của một hành trình dài, là minh chứng cho những nỗ lực không ngừng nghỉ.

Mỗi lần đạt được một thành tích, dù là nhỏ, đều khiến tôi cảm thấy tự hào và tin tưởng hơn vào chính mình. Những cuộc thi không chỉ là nơi tôi thể hiện khả năng, mà còn là cơ hội để tôi thử thách bản thân và cọ xát với những người bạn trẻ tuổi, năng động. Cảm giác ấy làm tôi nhận ra rằng, dù xuất phát điểm có muộn màng, nhưng nếu biết cố gắng, chúng ta sẽ luôn tìm thấy cơ hội để vươn lên, để khẳng định mình. Và tôi biết rằng, đó chỉ là những bước khởi đầu, mở ra cho tôi những cánh cửa mới, đưa tôi đến gần hơn với một tương lai mà tôi đã ao ước từ lâu. Tất cả, đều là UEH mang lại cho tôi, tôi yêu UEH, yêu ngôi trường này, yêu tất cả người thầy người cô trong Khoa tôi - Khoa Lý luận chính trị đã luôn dành những sự quan tâm săn sóc, những buổi talkshow nhỏ về tâm lý cho những “đứa con” còn nhiều mông lung, yêu cả những “miếng mồi” ngon mà thầy cô để dành cho lứa K49…

Mỗi bước đi trên con đường đến Đại học Kinh tế Thành phố Hồ Chí Minh là một niềm tin mới, một hy vọng mới. Những khó khăn trước mắt chưa bao giờ là điều dễ dàng vượt qua, nhưng chúng lại nhen nhóm trong tôi một ngọn lửa, một khát khao mạnh mẽ hơn bao giờ hết về việc học hỏi và phát triển bản thân. Và từ những nỗ lực ấy, tôi tin rằng một ngày nào đó tôi sẽ không chỉ đứng vững tại UEH mà còn có thể vươn lên và thực hiện những ước mơ lớn hơn, đóng góp một phần vào cộng đồng, xã hội và đất nước.Tôi sẽ tiếp tục học, tiếp tục phấn đấu, để một ngày nào đó, khi nhìn lại, tôi có thể tự hào nói rằng: "Mình đã làm được, và UEH đã giúp mình làm được."/.
------
Đây là bài viết nằm trong chuỗi bài đạt giải cuộc thi “Tự hào UEH - Tự hào Việt Nam” năm 2024 dành cho người học do UEH tổ chức, trân trọng kính mời Quý độc giả cùng đón xem các bài viết tại các Bản tin tiếp theo.

Tác giả: Sinh viên Nguyễn Ngọc Phương Anh
 

Chia sẻ